Blog Radio - Giật mình nhìn lại, những người đã từng bước qua cuộc sống của ta, những người ta đã từng quý, yêu, ghét, những người một thời ta rất thân, một thời là tri kỷ, một thời là cả yêu thương. Họ từ từ bước qua, lại thấy chút gì đó tiếc nuối. Hãy mỉm cười vì những gì đã qua, dù cho trong quá khứ quyết định có sai lầm, dù khi nhớ lại vẫn buồn, đừng nuối tiếc mãi. Hãy coi đó là một phần trong cuộc sống
***
Mỗi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa của nó…
Từng người, từng người bước qua cuộc sống của ta đều rất quan trọng…
Tôi chẳng cần kiếm tìm quá nhiều lý do để có thể yêu quý một người. Nhiều khi, con người sống với con người, chỉ cần tốt với nhau, giúp đỡ nhau là đủ để ta cho đi mà không cần nhận lại.
Nhưng những người mà chúng ta yêu thương, họ cũng chỉ như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cuộc sống của ta. Những lúc buồn, cô đơn, mệt mỏi, hay khi vui sướng hạnh phúc, thật may mắn vì có họ luôn bên cạnh, nhưng họ đâu phải của riêng ai, mỗi người đều có một khoảng trời riêng, cuộc sống riêng, chẳng có gì là mãi mãi, chẳng ai thuộc về ai, ngay cả những người thân, họ cũng đâu thể luôn ở bên cạnh ta suốt cuộc đời.
Ai cũng có quá khứ, ai cũng có cho mình một khoảng trời riêng, ở đó có những người mà chúng ta yêu thương.
Họ từ từ bước qua, lại thấy chút gì đó tiếc nuối.
Ai cũng có cả một quá khứ thật to, ở đó đầy ắp kỉ niệm, cảm xúc và hình bóng của những con người yêu thương ấy.
Có những nụ cười sau này sẽ vẫn còn rạng rỡ dù tấm ảnh đã ố màu..
Có những giọt nước mắt vẫn sẽ rơi xuống khi nghe một bài hát quen thuộc.
Có những quyết định sai lầm trong quá khứ khiến cho ta day dứt mãi về sau.
Tất cả.. gói gọn trong cái quá khứ to to ấy, cất giữ cho riêng mỗi người.
Quá khứ là để khi nhớ lại, ta lại nhớ về những con người. Họ xa rồi, họ có cuộc sống mới, họ có khoảng trời riêng.
Hãy mỉm cười vì những gì đã qua, dù cho trong quá khứ quyết định có sai lầm, dù khi nhớ lại vẫn buồn, đừng nuối tiếc mãi. Hãy coi đó là một phần trong cuộc sống của ngày hôm qua, hiện tại luôn ẩn chứa những điều mới, luôn có những con người mới, họ ở phía trước, luôn sẵn sàng cho đi yêu thương mà chẳng cần lý do.
Em cũng muốn yêu lắm chứ nhưng có ai yêu em đâu!
Yêu, em không còn nghĩ tới nữa khi em không còn đủ sức tin tưởng thêm. Em sợ phải bước đi và dẫm lại những vết thương cũ, lúc đó anh có còn ở đó xoa dịu em không. Mỗi ngày đi qua nỗi nhớ anh nguội dần khi anh đã bên vòng tay mới, như những vết thương lại không tha cho em. Em không thể như ngày xưa nữa. Vui vẻ mỗi ngày, cái nguyên lý sống của em đó không còn nữa khi tim em vẫn giả dối gượng cười, gượng yêu và gượng hạnh phúc.
Em không thể vui vẻ nhiều hơn, không thể trở lại cô bé vui vẻ mỗi ngày của anh như trước được nữa.
Này anh, dẫu biết yêu anh là thế, thương anh là thế nhưng rồi trên đời này có biết bao nhiêu thứ cám dỗ anh nhỉ? Những tưởng cuộc tình mình luôn tươi đẹp với biết bao dự định, hoài bão, mong ước dịu ngọt màu hồng, nhưng rồi ai đâu ngờ rằng từ “chán” hoặc từ “cướp đi” cũng sẽ xuất hiện trong đời em.
Khi con người càng trưởng thành, sẽ có những suy nghĩ về cô đơn, về ám ảnh đâu đó sẽ tăng lên nhiều hơn. Sẽ bắt họ phải quan tâm, sẻ chia nhiều hơn, không còn cười nhiều, đùa vui nhiều và cư xử trẻ con nhiều như trước nữa đâu.
Bởi anh ấy không lăng nhăng, không bỡn cợt, không liếc mắt đưa tình với ai kia thì liệu hỏi người thứ 3 có dám bén mảng đến gần mà làm quen không. Nếu anh ấy là người dứt khoát, chung thuỷ thì cho dù người thứ 3 đến ve vãn, sờ mó thì anh ấy cũng nhất quyết không thèm đụng vào.
“Đôi khi người ta rơi nước mắt bởi một câu hát không phải vì nó quá hay,nó quá cảm động hay người ca sĩ thể hiện nó quá thành công mà đơn giản chỉ vì người ta tìm thấy nỗi đau của riêng họ trong bài hát đó”.
Đôi mắt rưng rưng nhẩm theo lời bài hát nhưng em lại vô thức nhẩm theo nỗi đau của em, đã bao tháng năm nhưng nó vẫn như một cái bóng ma lẳng lặng đi bên cạnh em di giẳng đến đáng sợ.
Trải qua bao cuộc tình ngắn ngủi, hình bóng cuối cùng làm em rượt đuổi vẫn là anh, vẫn là chàng trai ngỗ ngược của thời học sinh áo trắng trên sân trường .Tất cả đã bị úa màu của vệt xước thời gian nhưng những gì trong đó thì vẫn vẹn nguyên chẳng có chút gì là thay đổi, tất cả vẫn thế vẫn là hình ảnh của hai con người vẫn là một thứ tình cảm trong sáng đượm mùi tuổi trẻ, vẫn là những câu thề thốt trẻ con vụng dại mà chẳng bao giờ nghĩ đến một ngày mai đổi thay.
Tháng tám người ta chìm trong yêu thương hò hẹn còn em ngồi đây chìm trong những mảng ký ức bạc màu thương nhớ về một cậu bạn của những tháng năm xưa cũ.
Tháng tám, em tìm cho mình một chỗ ngồi thân quen .
Tháng tám, em lại một mình đạp xe trên những con đường vắng sực mùi hoa dại mà cả anh và em đã từng đạp xe chạy qua mỗi ngày tới lớp học thêm.
Tháng tám, em lại lang thang một mình tìm lại những ký ức còn vương vãi đâu đây, vội vàng như sợ ai đó nhặt mất.
Tháng tám, em lại một mình trong quán ốc vệ đường nhấm nháp dư vị của những tháng năm.
Tháng tám, chỉ còn riêng em mặc chiếc áo tráng lặng lẽ nhớ về những câu hò hẹn xưa.
Tháng tám, chỉ còn em nhớ đến nó để chỉ còn em buồn về nó .Anh và em giờ mỗi người một phương trời.
Tháng tám, anh nói đã hết yêu em.
Tháng tám, nỗi đau cứ bám riết lấy em không rời một phút giây.
Tháng tám, em nhận ra em rất nhớ anh.
Tháng tám, em đã phải học cách quên một người.
Tháng tám, em nhìn thấy anh hạnh phúc trong trang phục chú rể bảnh bao còn em thì …bơ vơ trong thương nhớ.